Ở bất kì mô hình phát triển xã hội nào thì ngành y luôn đóng một vai trò hết sức quan trọng. Với nhiều đất nước thì y học còn được hưởng nhiều ưu đãi từ chính phủ để làm sao phát triển tốt nhất có thể. Cũng phải thôi bởi đây là công việc vô cùng đặc thù mà không phải ai cũng có thể thực hiện được.
Ấy vậy mà với một bộ phận không nhỏ người Việt thì các y bác sĩ lại được mô tả như những kẻ hết sức tồi tệ và suy đồi về y đức. Họ soi mói từng chút một để tìm ra những câu chuyện nhằm thoả mãn những định kiến tiêu cực của mình. Và nó thực sự đã phần nào mang tới góc nhìn thiếu thiện cảm về ngành nghề này. Điều này làm tôi sực nhớ tới câu nói ngày nào của ông trùm phát xít Hitler:
“Nếu lời nói dối chưa thể trở thành sự thật thì đơn giản là vì nó chưa được nói đủ nhiều”.
Hoàn cảnh này y chang với những gì ngành y Việt Nam đang gặp phải. Dù các y bác sĩ có đang cật lực chữa trị cho bệnh nhân thế nào thì đối với nhiều người họ vẫn xứng đáng trân trọng và tin tưởng.
Ngày trước tôi cũng có xu hướng thuận theo những định kiến này. Chỉ đến khi nằm trên giường bệnh thì tôi mới cảm nhận được phần nào quan điểm sai lệch của một bộ phận xã hội về những người làm công việc “hơn xây bảy toà tháp” này. Thời đó tôi bị vỡ nát 3 xương mác chân trái do bị ngã và phải nằm đợi hơn 2 ngày để được phẫu thuật. Lý do là bác sĩ đã quá mệt do phải thực hiện tới 4 ca phẫu thuật trong ngày hôm đó. Và điều đặc biệt đã tác động tới nhận thức của tôi là bác sĩ phụ trách ca mổ tới gần giường bệnh và nói với bố mẹ tôi rằng:
“Tôi cũng muốn chữa trị sớm cho cháu nhưng hiện tại mệt quá rồi. Mà ca của cháu lại phức tạp nên gia đình cố gắng đợi đến ngày mai nhé”.
Xen lẫn với lời nói chứa đầy sự thấu hiểu về những đau đớn là một đôi mắt mang đầy sự lo lắng và từ bi. Những định kiến tiêu cực của tôi cứ thế mà theo dòng cảm xúc kia mà biến mất lúc nào chẳng hay.
Cảm xúc ấy ùa về khi tôi đọc cuốn sách “Để Yên Cho Bác Sĩ Hiền” của bác sĩ Ngô Đức Hùng. Nhưng trước khi đọc, tôi có lời một khuyên rằng nếu bạn đang tìm muốn những dòng văn lai láng bay bổng về một thế giới màu hồng, thì đây không phải là cuốn sách dành cho bạn. Cuốn sách truyền tải những thông điệp hết sức đời thường và giản dị nhưng thẳng thắn về khía cạnh người bác sĩ nói riêng và người trong ngành y nói chung qua 4 phần
- Nghiệp
- Nghề
- Đời
- Tôi
Điều tôi thích ở cuốn sách này hẳn là văn phong dí dỏm của tác giả. Ngữ điệu của anh thể hiện rõ sự lạc quan mà tôi thường thấy ở những người làm trong ngành y. Chắc là phải trải qua nhiều giông tố lắm thì mới có được tinh thần vững chãi được như vậy. Nhưng cũng phải thôi, nếu bác sĩ không phải là người vững vàng nhất thì bệnh nhân lấy đâu ra chỗ để dựa dẫm tinh thần mỗi khi đau ốm chứ.
Hiện tượng các bệnh viện trung ương quá tải có lẽ đã không còn xa lạ với chúng ta. Trong khi các bệnh viện cấp dưới vắng tanh vắng ngắt thì bệnh viên tuyến trên có những ngày phải tiếp tới cả trăm bệnh nhân. Khủng khiếp nhất có lẽ là hình ảnh bệnh nhân nằm la liệt trong bệnh viện từ gầm giường cho tới hành lang, thậm chí là cả ghế đá. Tôi tự hỏi rằng con người cực khổ kiếm tiền bươn chải trong cuộc sống đã đủ thứ mệt mỏi rồi mà sao đến lúc chữa trị cũng không được thoải mái.
Từ yếu tố công việc hết sức đặc thù mà bác sĩ Hùng cũng mô tả công việc của mình theo một cách rất gì, nào là sử dụng vốn tự có, khách hàng phải nằm lên giường mới làm việc được và không thể làm vừa lòng tất cả mọi người nhưng được người khác ưu tiên hơn nếu biết quan hệ đường miệng. Đọc tới đây thật khiến cho người ta dễ hiểu lầm. Cứ ngỡ là chỉ đùa thôi ai dè tác giả làm thật, đó là đặt cho công việc đáng mơ ước của mình với cái tên “Cave Nhân Dân”. Nhưng ẩn chứa bên trong tâm tư của các “cave” chắc là một nỗi ưu tư lớn lắm. Tốt đẹp thì không sao chứ lỡ sai một ly là tan nát với miệng lưỡi truyền thông ngay.
Những lúc thế này tôi thấy con người thật đáng sợ. Họ sẵn sàng chiêu trò chỉ để tối đa hoá lợi ích của cá nhân mình. Đặc biệt là những nhà báo không chân chính đầy một bầu “khốn nạn” chỉ chăm chăm đưa những câu chuyện méo mó kia lên để kích động mọi người mất niềm tin về các y bác sĩ. Thay vì hỗ trợ nhau đưa ra những phương án để giáo dục người dân thay đổi thói quen tiêu cực nhằm giảm thiểu bệnh tật, thì có rất nhiều con sâu làm rầu nối canh chỉ chăm chăm vào những sai sót để kích động mọi người. Rình rập để làm lợi trên sai lầm của người khác thật chẳng khác nào loài kền kền đợi chờ rỉa xác trên thân xác của người đã chết cả.
Theo quan điểm của tôi, yếu tố đang làm hại cả xã hội không phải là các y bác sĩ. Bởi danh vọng chưa bao giờ là một yếu tố để ai đó quyết định gắn bó và cống hiến cho ngành y như vậy. Thứ thực sự giết chúng ta là sự thiếu tin tưởng nơi đối phương. Theo như lời kể của bác sĩ Ngô Đức Hùng: “Chẳng ở đâu sướng hơn bác sĩ Việt Nam”. Khi mà người ta có thể tự kê đơn và mua thuốc uống, bệnh nhân chỉ thực sự đến bệnh viện trong tình huống bất đắc dĩ. Thậm chí là họ còn tự yêu cầu các loại thuốc ở trong chính đơn thuốc của mình. Từ sự thiếu tín nhiệm đến từ quan điểm sai lệch khiến người ta thích chữa bệnh bằng phương pháp truyền miệng hơn là làm theo hướng dẫn của những người có chuyên môn thế đấy.
Những định kiến sai lầm cứ thế biến thành những hàng rào gai góc cản trở sự phát triển của cả một tập thể. Chúng xuất phát điểm từ sự thiếu hiểu biết về nhau và cách ứng xử tồi tệ bằng cách hả hê với sai lầm của người khác. Và các y bác sĩ không may mắn khi trở thành vật tế thân cho bộ phận người này. Chính điều này trở thành áp lực vô hình về cả khía cạnh yêu cầu công việc lẫn hình tượng xã hội. Điều chúng ta cần làm là thấu hiểu những khó khăn của nhau và tuyên dương những điều tốt đẹp trong cuộc sống để mọi người cùng có ý thức thay đổi thay vì vui sướng trên sai lầm của nhau.
Hãy nhớ rằng.
Muốn đi nhanh thì đi một mình.
Nhưng muốn đi xa thì phải đi cùng nhau.
Cả nhà có thể đặt mua sách online tại đây:
https://shorten.asia/pkz1TBww
#ĐểYênChoBácSĩHiền #NgôĐứcHùng
#HoàngThiệnĐăng #ThiệnĐăng
Nhận xét
Đăng nhận xét