Thời tiết Hà Nội trở lạnh, tôi thu mình trong căn phòng trọ mà gặm nhấm cái tiết trời ương dở này. Và một quyển sách nữa. Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang là một tác giả tôi cực kì yêu thích, bởi sự nhiệt huyết cho đời của chú. Tôi biết đến chú từ “Bức Xúc Không Làm Ta Vô Can” pha trộn màu sắc cuộc đời, “Thiện, Ác Và Smartphone” đầy uyên bác về lịch sử thế giới, tâm lí học, cho ta thấy những mặt trái về cách ứng xử giữa người với người. Và giờ đây tôi nối tiếp với “Điểm Đến Của Cuộc Đời”. Nếu hiểu theo nghĩa đơn thuần, ta sẽ có xu hướng liên tưởng đến vạch đích của đời người là một dấu mốc nào đó trong xã hội, có thể là tiền tài, của cải, địa vị,… Nhưng quy chiếu một cách đơn giản hơn thì chúng ta đều có cái đích chung là cái chết. Tôi không biết ở các nước khác thì thế nào. Nhưng mọi người xung quanh tôi thường có xu hướng tránh né “cái chết”. Khi ai đó nhắc đến các rủi ro trong cuộc sống thì rất có thể sẽ bị người khác mắng mỏ, bị gọi đó là gở mồm. Vậy chúng ta có cách nào để tránh né rủi ro