Tôi định hoàn thành bài cảm nhận này vào ngày Quốc Khánh của dân tộc. Cơ mà hoãn lại vì đợt này viết nhiều quá. Lắng lại chút rồi đăng cũng chưa muộn. Ngày trước khi còn nhỏ, tầm hiểu biết có hạn nên tôi có định kiến về khá nhiều điều trong xã hội. Thấy uất ức thay cho nhiều người, nghĩ rằng khổ đau của mình là do người khác gây ra. Lớn lên rồi mới hiểu ra trong đời chẳng có gì là đúng sai tuyệt đối, bởi mỗi người có một hệ quy chiếu với những giá trị khác nhau. Chúng ta chỉ có một khung ứng xử chung trong cuộc sống là pháp luật mà thôi. Chưa biết đúng sai thế nào, cứ thi hành đúng pháp luật rồi hãy tính tiếp. Thực sự là càng lớn tôi càng yêu Việt Nam. Nếu nói đơn giản thì Việt Nam giờ đây chẳng thiếu thứ gì, đồ ăn lại ngon. An ninh quốc gia thì trên cả tuyệt vời. Đặc biệt là khí thế anh hùng qua bao đời ông cha gây dựng. Đọc mà thấy ngun ngút trong lòng. Nói về thời gian khó khăn ngày nào không thể không nhắc đến thời bao cấp. Thời mà mỗi người có một cảm xúc khác nhau - Thời đại vừa