Cuốn sách "Muôn kiếp nhân sinh" là một cuốn sách khá khó tả. Ngọc Anh đã phải ngồi rất lâu trước khi có thể bắt đầu viết ra những dòng này. Vẫn là những kiến thức quen thuộc về nền tảng ngầm của cuộc sống qua những câu chuyện mang tính xuyên không. Nó giống như việc gặp lại một người bạn cũ, vô cùng trùng hợp vào đúng cái lúc lòng đầy suy tư. Quả thực vũ trụ luôn biết cách “nối lại tình xưa” cả nhà ạ.
Vấn đề được bắt đầu bằng trải nghiệm khá thú vị của phi hành gia Mitchell trong quá trình ông bay lên vũ trụ làm nhiệm vụ và trở về. Hóa ra cái quả đất to đùng đoàng mà ông sinh ra và lớn lên cũng có lúc bé như quả bóng vậy. Bất chợt ông cảm giác từng nguyên tử cấu thành cơ thể mình đang rung rinh, chúng di chuyển như hòa làm một với các nguyên tử cấu thành nên con tàu vũ trụ. À mà có khi cả từng nguyên tử của Trái Đất nữa. Một cảm giác bình an lạ lùng. Rồi tiếp đến là cảm giác tiếc thương cho Trái đất đang bị tàn phá bởi loài người đầy ích kỉ và tàn nhẫn.
Tôi thực sự là ai? Tôi từ đâu tới đây? Rồi tôi sẽ đi về đâu?
Vũ trụ được hình thành và có mối liên hệ như thế nào với Trái Đất cùng những con người sống ở đó?
Giống như bao câu chuyện huyền bí từng được kể bởi tác giả Nguyên Phong, ông Mitchell cũng đi tìm về nguồn gốc của cảm nhận đặc biệt đó. Nhưng càng tìm thì ông càng thấy những lý luận khoa học chẳng giúp gì được cho mình cả. Và nhân duyên mang ông đến với buổi chia sẻ của Hòa thượng Thánh Nghiêm. Chân trời mới hình như đang hiện ra:
“Tâm là vật, vật là tâm
Vạn vật đồng nhất thể.”
Tôn giáo và khoa học thường xuất hiện trong tâm thế đối chọi được phân chia trên một làn ranh nhỏ bé. Chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi là chạm đến bên kia “chiến tuyến” ngay. Bởi khoa học là phải lý luận, phải chứng minh bằng thực nghiệm. Dù cho có ham muốn thế nào thì những nhà khoa học cũng không bao giờ được bước qua làn ranh kia vì tôn giáo đơn thuần là thứ đức tin mơ hồ.
Dù gần thế nào thì cũng là “điểm tiện cận” mà thôi.
Cơ mà thật buồn cười làm sao, có vẻ như càng phát triển thì khoa học càng ngày lại càng gần với những câu từ đã xuất hiện cách đây cả ngàn năm. Nó giống như cái cách mà kinh Hoa Nghiêm xuất hiện trong cuộc hội thoại của Hòa thượng Thánh Nghiêm và ông Mitchell. Đạo Phật thực ra ngày càng đi vào đời sống như một môn khoa học đích thực.
Tự nhiên Ngọc Anh nhớ đến câu nói của một trong những bộ óc thiên tài của loài người – ông Albert Einstein:
“Nếu có một tôn giáo nào đương đầu với các nhu cầu của khoa học hiện đại thì đó là Phật giáo. Phật giáo không cần xét lại quan điểm của mình để cập nhật hóa với những khám phá mới của khoa học. Phật giáo không cần phải từ bỏ quan điểm của mình để xu hướng theo khoa học, vì Phật giáo bao hàm cả khoa học cũng như vượt qua khoa học.”
Bản thân tôi cho rằng có lẽ ông là một trong số những nhà khoa học hiếm hoi đã bước qua ranh giới giữa tôn giáo và khoa học.
Trở lại với câu chuyện, những trải nghiệm thú vị buổi thuyết giảng cũng là tiền đề cho câu chuyện giữa tác giả và ông Thomas – người bạn của phi hành gia Mitchell và cũng là nhân vật chính trong cuốn sách “Muôn kiếp nhân sinh”. Những câu chuyện tiền kiếp chính thức bắt đầu. Ở phần sau của cuốn sách, ông Thomas kể lại trải nghiệm của mình khi từng là một người con của vùng đất đã biến mất Atlantis, rồi biến chuyển thành vị Pharaoh đầy uy quyền.
Viết đến đây, có lẽ sẽ có 2 chiều hướng độc giả, một là hoàn toàn tin tưởng vào chuyện luân hồi, còn lại sẽ coi đây giống như một dạng tiểu thuyết viễn tưởng. Như thường lệ, Ngọc Anh sẽ viết về những điều này mang tính chất đời thường nhất.
Có bao giờ chúng ta thắc mắc rằng, tại sao thế giới có hàng tỷ người mà người thì hạnh phúc, người lại khổ đau không? Tại sao cùng một vấn đề thì có người chọn cách đứng lên chiến đấu mạnh mẽ, có người bỏ lại tất cả bằng cách treo cổ tự sát.
Theo Ngọc Anh chúng ta chẳng cần phải nghĩ về luân hồi theo cái cách quá kì bí. Hãy nhìn vào luân hồi trong cuộc sống thường ngày trước tiên. Hàng ngày chúng ta thức dậy, vật lộn với cơm áo gạo tiền như một cái máy. Hành xử với nhau theo cái cách đầy cảm tính. Tối đến ngủ một giấc mà ngày mai lại lặp lại một ngày vô vị y như thế.
Luân hồi là đây chứ ở đâu.
Câu hỏi là chúng ta có cách gì để thay đổi không? Tôi cho rằng trước tiên mình cần phải thay đổi chế độ sinh hoạt trước tiên. Chúng ta vốn chẳng thương lấy mình chút nào. Để ý mà xem, thức dậy là ôm chiếc điện thoại, trước khi ngủ cũng điện thoại. Tập luyện thể thao một chút là cầm điện thoại lên quẹt quẹt. Đồng ý là luyện tập cho thân thể còn được chút xíu chứ tâm nào có được ngơi nghỉ đâu.
Cùng với đó là thức ăn chúng ta đang nạp vào cũng có vấn đề. Chúng ta quen với việc lạm dụng các sản phẩm từ động vật. Theo nhiều nghiên cứu khoa học, khi con vật bị giết, bản thân chúng sản sinh ra các chất phản vệ để tiêu giảm cơn đau. Chất độc này sẽ ngấm vào thịt và được con người tiêu thụ. Đây cũng là mầm mống cho những căn bệnh hiểm nghèo mà loài người mắc phải. Bản thân Ngọc Anh thực sự thấy hạnh phúc khi các loại thịt từ thực vật ngày càng được phát triển và sử dụng rộng rãi hơn mỗi ngày.
Hơn thế nữa, chúng ta còn phải thay đổi cả thực phẩm của tâm nữa. Hãy chấm dứt việc hãm hại tâm hồn bằng cách bơm vào đầu những đoạn video cãi cọ, đánh ghen, lừa đảo, giật chồng. Tập ngồi thiền, yêu thương mọi người xung quanh, cho đi nhiều hơn là những món thức ăn tuyệt vời cho tâm hồn. Hành trình tìm về bên trong chỉ đơn giản vậy thôi.
Thử nghĩ mà xem, liệu rằng Thiên Chúa có sẵn sàng đón một người đầy sân hận, tham lam và ích kỉ về nước trời chỉ vì anh ta chăm chỉ cầu nguyện hay không?
Loài người dù có giỏi giang đến mấy cũng dễ dàng biến mất chỉ sau cơn dịch bệnh hoặc vài cái hắt hơi xổ mũi của Mẹ thiên nhiên.
Chẳng lẽ chúng ta sinh ra chỉ để chết đi thôi sao.
Chắc không đâu.
Chúng ta được sinh ra là để học nốt những bài học dang dở của tiền kiếp đó.
Cả nhà có thể đặt mua sách online tại đây:
https://shorten.asia/auxt5uN1
#MuônKiếpNhânSinh #NguyênPhong
#ManyLivesManyTimes #GócNhỏAnhHN
#ThiệnĐăng #LuânHồi
Nhận xét
Đăng nhận xét