Vài ngày qua, cư dân mạng sục sôi với câu chuyện cô giáo ở trung tâm tiếng Anh sử dụng ứng xử thiếu tế nhị với học sinh của mình. Mọi người lập tức lao vào cuộc khẩu chiến quen thuộc. Vài người bảo rằng tư cách nhà giáo ngày càng xuống cấp, người thì bảo rằng thái độ của anh học sinh thật khó chấp nhận. Lại một cuộc chiến chẳng có hồi kết bằng cách đáp vào nhau những câu bình luận đầy khó chịu. Ta mớm cho tâm trí món xúc thực tiêu cực vô thức như thế đấy...
Tâm trí con người là một mảnh đất tốt lành, mỗi lần tâm khởi lên một niệm tốt là ta gieo trồng vào đó một hạt giống thiện, và ngược lại là những hạt giống xấu ác. Cũng tới lúc chúng trồi lên trên mặt đất giống như những thứ thức ăn mà ta hằng nuôi dưỡng. Cái cây giờ đây đã lớn lắm rồi, có lá, có cành, và hiện hữu trên mặt đất, chẳng như hạt giống ta vô tình gieo trồng hôm nào. Những cây lớn tồn tại trong tâm trí chính là biểu hiện cho cách ta ứng xử với các sự việc trong cuộc sống thường ngày, ta gọi đó là tính cách.
Ta có nên tìm cách nào đó để cải tạo vườn tâm không nhỉ?!
Thử đọc thư mà Sư Ông gửi cho Thiều nhé.
Sư ông bắt đầu bức thư cho Thiều bằng một câu chuyện ngắn về gia đình của anh chàng Steve và Marie - vợ anh cùng cùng 2 bé Mickey và Zoe. Cuộc sống gia đình mặc dù giúp anh trở nên ổn định nhưng cũng khiến thời gian cá nhân có vẻ như ít nhiều bị ảnh hưởng, phải dành thời gian cho Marie một chút, cho Micky một chút, cho Zoe một chút. Anh miễn cưỡng làm vậy vì cho rằng nó là điều gì đó bất khả kháng và tự đày ải mình trong sự bức bối thiếu tự do.
May thay, anh tự tìm thấy cách để giải quyết vấn đề này bằng cách thay đổi tư duy của mình. Thay vì nói rằng tôi phải cùng Micky chơi đùa, anh nói rằng tôi tìm thấy hạnh phúc và đang vui chơi trong thời khắc có mặt trong cuộc sống của Micky. Đúng thế anh Steve ơi, vì con cái là sự kết nối về huyết thống của cha me, hai người tưởng hai những thực ra lại là một. Nếu như Micky hay Zoe đau ốm, anh biết rằng Marie hay chính anh cũng sẽ chẳng vui vẻ chút nào. Bằng cách bỏ đi tâm phân biệt, anh vẫn có thì giờ của riêng mình khi bên người thân, chẳng còn khó chịu nữa. Steve tình cờ tặng cho người thân yêu của mình món quà tuyệt vời nhất, đó là sự có mặt, vô úy thí.
Tâm phân biệt được sinh ra để phục vụ cho cuộc sống thường ngày của con người, đó là những kiến thức hết sức quan trọng. Chẳng hạn như vào mùa đông, ta phải mặc ấm khi ra đường nếu không muốn bị sưng phổi. Nhưng chính sự phân biệt cũng là bắt nguồn của nhiều sự khổ đau nơi tâm ý. Từng khái niệm về thiện ác, về tốt xấu giằng xé tâm trí như một sợi dây co. Thật đau đớn và mệt mỏi. Liệu rằng có tồn tại điều gì hoàn toàn đúng hoặc sai không?!
Thiều à, có hai cách rửa bát, một là rửa cho xong, hai là rửa bát chỉ để rửa bát mà thôi. Nếu trong lúc rửa bát mà ta chỉ nghĩ tới tách trà, nghĩ tới sự nghỉ ngơi hay bất cứ một công chuyện nào trong tương lai, và chỉ muốn cho việc rửa bát qua mau, xem việc rửa bát như một cực hình thì ta không “rửa bát để mà rửa bát”, ta không sống trong thời gian rửa bát, ta không chứng thật được phép lạ của sự sống trong thời gian rửa bát.
Không chỉ như vậy, kể cả lúc đi đứng nằm ngồi, Thiều cũng nên làm vậy. Lau nhẹ tay vào chiếc khăn, bỏ tay áo xuống, đi dạo một chút cho xuôi và thở nhẹ. Giờ cái bát hóa bước chân, hít nhẹ đi vài bước, thở nhẹ ra lại đi thêm vài bước khác và nở một nụ cười hàm tiếu. Ta thở một hơi thở dài, ta biết ta đang thở một hơi dài. Ta thở một hơi thở ngắn, ta biết ta đang thở một hơi ngắn. Ta sống tỉnh thức...
Ta hãy như một người tới nhà hát xem kịch, khi một diễn viên đi ra, ta nhận biết sự xuất hiện của người diễn viên. Họ cười, họ khóc, ta cảm nhận điều đó, ta cũng có thể buồn hoặc khóc nhưng ta phải hiểu rằng họ chẳng thể là ta. Sự phân biệt cũng thế, cảm giác bực tức giận dữ cũng như là người diễn viên đang biểu diễn trên sân khấu vậy, chúng là giả tạo, chẳng thể là thật. Cớ sao ta cứ tự mỏi mệt mình như thế?!
Tâm trí ta giống như con khỉ ham chơi, nó cứ liên tục trèo từ cành này qua cành khác mang theo đủ thứ linh tinh về khu vườn tâm dễ thương của khiến sức lực và sự tập trung của ta hao mòn. Ta nên dùng tâm quán tâm, giống như sử dụng ống nhóm để theo dõi con khỉ, đừng để cho bất kì hành động nào của con khỉ lọt ra khỏi tầm mắt ta. Chỉ quan sát chứ đừng phán xét điều gì, bởi hành động khó chịu của con khỉ cũng như người diễn viên ở trên sân khấu vậy. Đó chẳng phải là ta!
Cũng đừng quá lo lắng Thiều ơi, muốn làm sạch vườn tâm dễ thôi mà. Chúng ta chỉ cần nhặt rác, cỏ dại và tưới tắm cho những hạt giống an lành là được. Trước tiên là đưa con khỉ tâm trí về và ôm ấp nó như một đứa con bằng hơi thở, tiếp tục hít thở thêm vài hơi nhẹ nhàng, ta nhanh chóng xoa dịu chú khỉ nghịch ngợm và có hạnh phúc ngay lập tức. Vậy là nó ngừng đào xới khu vườn tâm trí rồi. Gác chân phải nhẹ lên trên chân trái, tư thế bán già, đặt một chiếc gối hoặc đệm nho nhỏ phía dưới để lưng thẳng tự nhiên. Ta hít thở vào ra đồng thời quán tưởng, có những người nằm trên giường bệnh thoi thóp, không thở nổi một hơi trọn vẹn trên giường bệnh, hay cả những người không bao giờ có cơ hội được thở nữa. Ta cảm nhận thân thể theo cách trọn vẹn nhất, trân trọng cuộc sống, trân trọng hơi thở.
Tâm ta giống như viên đá cuội được thả xuống dòng sông, khi chưa chạm đáy, nó có thể bị dòng nước xô đẩy nhưng khi đã chạm đáy thì nó nằm yên ở đó, không bao giờ xê dịch nữa, là Định. Từ sự duy trì lâu dài trong trạng thái an lạc này, ta sinh ra Tuệ.
Có Định và Tuệ, ta đâu còn sợ điều chứ nữa phải không Thiều?!
Ta nhận ra rằng...
Thì giờ quan trọng nhất là ngay lúc này.
Người quan trọng nhất là người đối diện ta ngay lúc này.
Công việc quan trọng nhất là việc ta đang làm ngay lúc này.
Thiều nên bắt đầu từ những việc đơn giản nhất như thở, đánh răng, rửa bát, giặt đồ, miễn là ta làm với sự có mặt là ta đã có an lạc rồi. Không cần phải là cái gì đó quá cao siêu đâu. Đồng thời nở một nụ cười hàm tiếu nhé.
Và Thiều đơn giản chỉ là một cái tên, cũng chỉ để dùng phân biệt, khi đã có an lạc, ta thấy rằng cây bưởi trước hiên nhà hay ta cũng chỉ là cái tên, chẳng có chứng đắc.
Ta có thể gọi tâm ta với cái tên là Thiều.
Cả nhà có thể đặt mua sách online tại đây:
https://shorten.asia/ranYA7BV
#PhépLạCủaSựTỉnhThức #SưÔng #ThíchNhấtHạnh
#VôÚyThí #SựCóMặt #HơiThở #Định #Tuệ
#ChẳngCóChứngĐắc
#HoàngThiệnĐăng #ThiệnĐăng #Vuvơ #AilàThiều
Nhận xét
Đăng nhận xét