Goao, vậy là đã tròn 1 năm từ cuốn sách cuối cùng. Nhiều sự kiện đã xảy ra, người đến người đi trong cuộc đời của Ngọc Anh. Mình cũng trưởng thành thêm chút. Và giờ mình đã viết trở lại.
Có vẻ như mỗi lần tâm thức có sự biến động, các đầu sách phù hợp cũng thay đổi đi ít nhiều. Hình như là chặng đường tìm thấy chính mình lại tiếp tục. Sau từng ấy trải nghiệm, mình có lẽ sẽ thử viết khác đi một chút, bằng cảm xúc mà cuốn sách neo lại cho mình chẳng hạn.
"Kiếp nào ta cũng tìm thấy nhau"
Mình cực thích cảm giác người ta yêu nhau. Chỉ cần thấy ai đó đang nắm tay hay cười với nhau là lòng đã vui rồi. Ngược lại, mình không muốn nhìn thấy cảnh người ta cự cãi với người họ yêu thương nhất.
Theo góc nhìn của Muôn Kiếp Nhân Sinh, con người chẳng tự nhiên đến với nhau. Như cổ nhân vẫn hay nói "Tu trăm năm mới đi chung một chuyến đò". Nữa là nên duyên.
Không ít người đổ thừa rằng hết duyên, thế bạn đã làm gì để có thêm duyên?
Có câu nói vu vơ trên mạng thế này mà mình thấy khá thích:
- Tại sao hai người rõ ràng không có kết quả, vì sao lại còn cho họ gặp nhau chứ?
- Ngươi làm sao biết được, gặp gỡ ở kiếp này chẳng phải do bù đắp cho kiếp trước, nói không chừng gặp gỡ ở kiếp này là do ngươi ở kiếp trước lạy vỡ đầu mới cầu lại được.
Chuyện gì xảy ra nếu người lạy vỡ đầu kia chính là chúng ta, nghĩ vậy tự nhiên tâm thái cũng vẻ khác nhỉ? Chắc chẳng bao giờ vì mấy cái chuyện nhỏ nhỏ mà bận tâm. Ừ thì, kể cả không đến được với nhau, cũng chẳng còn có thêm giây phút nào phải tiếc nuối nữa.
Người Ấn Độ có 4 quy tắc tâm linh như sau:
- Bất cứ người nào bạn gặp, đều là người cần phải gặp.
- Bất cứ điều gì xảy, đều là điều phải xảy ra.
- Mọi việc đều đúng thời điểm.
- Những gì đã qua, cho qua.
Cái kết nào cũng là cái kết đẹp vì cơ bản là mỗi người đều học được bài học cho sự trưởng thành của riêng mình. Còn nếu không học được thì điều đó sẽ quay lại, lặp đi lặp lại cho đến khi nào bạn học được thì thôi.
Người ta thường nghĩ rằng luân hồi là cái gì đó liên quan tới kiếp này kiếp sau rất huyền bí. Nhưng với mình, luân hồi đơn giản là sự lặp lại, nếu sống với tâm thái an vui thì đã là thiên đường trong thân người rồi. Chứ cần gì phải đời trước đời sau gì đâu.
Nhưng nếu bạn cứ vậy, cứ mãi mắc cùng một sai lầm mà chẳng học được gì rồi cứ tự mình đau khổ dằn vặt thì vẫn là thân người đó mà tâm của những linh hồn trôi dạt.
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có mấy câu hát thế này hay lắm:
"Làm sao em biết bia đá không đau".
"Ngày sau sỏi đá vẫn còn có nhau".
Hay Chế Lan Viên thì viết rằng:
“Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn!”
Vạn vật đều có linh hồn, có linh tính. Không có thứ gì tự nhiên xuất hiện trên cõi đời này, chúng đều có những sứ mệnh linh thiêng cho riêng mình. Giống như nhờ bông hoa sen trên tay Đức Phật mà tạo ra nụ cười của ngài Đại Ca Diếp.
Món quà giá trị nhất mà chúng ta có thể dành tặng cho một ai đó không phải là món đồ đắt tiền hay những chuyến đi xa xỉ. Món quà lớn nhất mà chúng ta dành cho nhau chính là những giây phút quý báu trong cuộc đời mình. Điều này có giá trị gấp trăm vạn lần với "sự có mặt" của ta.
Giọt nước mắt có thể từng rơi, đôi mắt có thể đượm buồn. Nhưng đừng để nó kéo mình đi nữa.
Trân trọng biết ơn từng khoảnh khắc đã qua.
An vui với những gì đang có.
Và bao dung với chính bản thân mình nhé

Nhận xét
Đăng nhận xét