Đây là câu hỏi mà Ngọc Anh đã tự hỏi chính mình trong suốt 2 năm trời, trong bối cảnh mà từ Trí tuệ ngày càng được sử dụng nhiều hơn. Kể ra mà học chỉ để trở nên "nhà bác học" thì cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Và thật may mắn, sau một khoảng thời gian dài chiêm nghiệm, Ngọc Anh đã tìm ra câu trả lời cho sự trăn trở của mình.
1. ĐƠN GIẢN HÓA
Thiên tài Albert Einstein từng nói rằng:
"Nếu bạn không thể giải thích đơn giản một vấn đề, bạn chưa thực sự thấu suốt nó đâu."
Nhớ lại khi mình giải toán, có phải việc của chúng ta rất đơn giản là đưa tất cả về công thức. Vì khi đưa về công thức, tự nhiên có đáp án.
Biểu hiện vật chất của Trí tuệ chính là khả năng đơn giản hóa mọi vấn đề. Giống như khi nâng một quả cầu pha lê trong suốt trên tay, mọi mảy bụi trong đó đều không lọt khỏi ánh mắt của ta.
Có nhiều người nói rất hay nhưng khi nói cho người khác là họ lắc đầu lè lưỡi hết. Hoặc không có khả năng chuyển đổi kiến thức thành ứng dụng thực tế.
Khả năng giải thích đơn giản là kết quả sau khi chúng ta đã thấu suốt mọi khái niệm hay cách thức vận hành của một lĩnh vực cụ thể nào đó. Nhờ vậy, ta có khả năng đúc kết mọi thứ thành "công thức".
Nên là học mà không hành, chỉ có tanh bành kiến thức.
2. TÌNH THƯƠNG
Cả nhà có thấy, có những người người học nhiều nhưng lại lấy cái ưu thế của mình ra để phán xét người khác?
"Có thế mà cũng không biết"
"Làm thế này mà cũng làm"
"Đúng là trẻ người thiếu suy nghĩ"
...
Còn người có Trí tuệ, họ ngày càng khởi sinh tình yêu thương và cảm thông với con người.
"Vì họ chưa được học cái đó nên làm chưa ngon thôi"
"Lần đầu làm được thế này là quá giỏi rồi"
"Chỗ này mà chỉnh thêm một tí là hoàn chỉnh luôn"
...
Từ đó ta có thể thấy nguồn năng lượng của hai người này cũng hoàn toàn khác nhau. Một bên đầy sự phán xét và tiêu cực. Còn một bên thì được bao bọc bởi:
- Năng lượng của Bao dung: Chấp nhận và tôn trọng mọi thứ về con người
- Năng lượng của An vui: Chân thành và vui vẻ với con người
- Năng lượng của Trân trọng biết ơn: Thấy được bài học thông qua trải nghiệm của mọi sự vật sự việc xung quanh
Nhận biết điều này thì đơn giản lắm. Giống như một cây cổ thụ đang tỏa bóng mát vậy, con người luôn thích ở gần.
Còn nếu, mọi người xung quanh càng ngày càng xa rời ta, hãy nhìn nhận lại sự học ngay lập tức.
3. NHÂN
Vậy khởi đầu gì, nhân gì khiến cho nhiều người chỉ ham thích học kiến thức như vậy?
Có thể vì quá quan tâm tới sự nhìn nhận hay tung hô của người khác về mình. Vì thế nên học không thấu suốt, không thể ứng dụng và lại càng chẳng thể chuyển hóa. Nhân của sự học vì tài sắc danh lợi là cái nhân của "uyên bác giả".
Còn người có Trí tuệ, tất cả sự học của họ đều xoay xung quanh sự trưởng thành tận cùng của chính mình rồi đến phụng sự cho người. Nhân này chính là nhân của Trí tuệ.
Nếu bạn học rất nhiều, mà cuộc sống lại chẳng hề tốt lên, giá trị sống cũng không phát triển. Thậm chí đến khuôn mặt của mình cũng chẳng ưa nhìn hơn qua thời gian.
Hãy kiểm lại cái Nhân nhé.
Nhận xét
Đăng nhận xét